Đường xưa.
Ngày
đó anh gặp em trên con đường thân thương có nhiều hoa mộng.
Con
đường xưa có nhiều kỷ niệm kỳ diệu đan nhau.
Trong
ảo ảnh cuộc đời anh gần chạm em để cùng em làm người lữ thứ.
Trên
con đường có hàng me mỗi chiều buông thả những lá vàng bay.
Nghe
em kể chuyện tình mênh mang sắc tím buồn
huyễn hoặc.
Em
trở thành ảo ảnh miên viễn trong anh với những lúc độc thoại đêm nhiều mộng mị.
Có
thể chúng ta không nhiều duyên kiếp trong nhau.
Em
đã xin lỗi anh, em không đến như đã hứa khi chiều xuống trên bờ biển nhạt nắng.
Để
nghe loài ve hát du ca mùa hạ đang đến gần.
Trời
dần buông mặt trời len lén đi qua khung cửa.
Đêm
xuống con đường xưa em đi đam mê vẫn còn.
Thời
gian trôi qua lặng lẽ
Con
đường vẫn còn đó duyên xưa đâu rồi.
Anh
xin mượn lời Trần Thiện Thanh thay lời muốn nói:
“Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái.
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Anh đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn ...
Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý ...
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta ... niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao em lẻ loi….”
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Anh đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn ...
Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý ...
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta ... niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao em lẻ loi….”
Em đả tem đoạn văn nầy của anh bên facebook,giờ em sang đây lại tem thêm lần nửa...Chúc anh luôn vui với những giấc mơ đẹp của mình....
Trả lờiXóaCảm ơn anh!
Trả lờiXóa